Hem có H nhưng đoạn lảm nhảm phần cuối có bất ngờ nhỏ👉👈
—————————
Mấy ngày sau, Giản Lê đến quán cà phê đầu phố gặp Thẩm Dạ như đã hẹn. Anh không mặc áo sơ mi cùng quần âu như thường lệ mà khoác trêи mình một bộ đồ ngày thường thoải mái, màu sắc cổ điển nhẹ nhàng. Lúc anh vừa bước vào trong quán đã thấy Thẩm Dạ đang ngồi chờ sẵn.
Anh cười, bước nhanh tới: “Cậu đến sớm quá.”
Thẩm Dạ thấy anh, khuôn mặt cũng rạng rỡ hẳn lên: “Tớ mới đến thôi, cũng chẳng có việc gì làm mà.”
Giản Lê ngồi xuống, định gọi phục vụ đến thì hắn ngăn lại: “Không cần đâu, tớ gọi đồ uống rồi, một cà phê Espresso ít đường phải không?”
Giản Lê ý cười đầy mắt: “Cậu vẫn nhớ sao?”
“Lần nào đến quán cậu cũng gọi đúng cái này, sao quên được chứ.” Thẩm Dạ cũng cười đáp.
Giản Lê bỗng liếc thấy đoạn băng bó nhỏ lộ ra dưới cổ áo hắn, nhìn kĩ lại, ngay cả trêи khuôn mặt cũng có dấu vết xây xát bầm tím, dù đã tiêu biến gần hết nhưng nếu chú ý vẫn có thể nhận ra. Anh lập tức nhướn người lên hỏi: “Cậu bị sao vậy? Sao cả người lại đầy vết thương thế này?!”
“À…không có gì, ngã xe ấy mà…”
“Hả? Sao không nói cho tớ biết? Ngã kiểu gì mà bị thương khắp người thế kia?”
“Chuyện nhỏ thôi, đừng lo mà, tớ da dày thịt béo, mấy cái này có gì đâu.” Thẩm Dạ đảo mắt lảng sang chỗ khác.
“Cậu…Thật là…” Giản Lê lo lắng nhíu mày.
Thẩm Dạ lái đề tài sang chuyện khác, Giản Lê còn muốn nói thêm nhưng lại bị cuốn theo.
Hai người ngồi trò chuyện đến là vui vẻ về những thứ linh tinh trong thời gian qua. Tất nhiên cả hai đều giấu đi những chuyện không nên để đối phương biết.
“Rột…” Thẩm Dạ hút cạn cốc trà sữa pudding: “Và thế là cậu gói gém đồ đạc mang sang nhà một học sinh, ăn, ngủ, dạy tại đó luôn?”
“Ừ thì…là vậy đấy…” Giản Lê cười khan.
“Bây giờ thịnh hành kiểu thầy giáo kiêm bảo mẫu đấy à?”
“…Cũng không hẳn…Nhưng, nhưng mà cũng khá tốt mà, tớ không phải tốn tiền thuê nhà với tiền ăn hàng tháng, mà tiền lương thậm chí còn nhiều hơn trước…” Dù không ai tra hỏi nhưng anh vẫn vô thức tìm lí do che đậy cho những mục đích không trong sáng đằng sau việc giảng dạy tại nhà này.
“Được rồi mà, tớ có định phản đối hay gì đâu…” Thẩm Dạ bị chọc cười, hắn đặt tay mình lên tay anh, nhẹ giọng: “Chỉ cần cậu vẫn sống tốt là được rồi…”
“Dạ Dạ…” Anh xúc động, “Tớ ổn mà… Cả cậu cũng vậy, có việc gì nhất định phải cho tớ biết, đừng im ỉm xoay sở một mình đấy….”
Hai người nhìn nhau cười, ngập trong không tình thương mến thương mà không biết rằng khung cảnh đã lọt vào tầm mắt ai đó.
“Rụp…”
Triệu Dương đang đi trêи đường, bỗng qua cửa kính nhìn thấy thầy giáo nhà mình trong quán cà phê, tay nắm tay nhìn đắm đuối một gã đàn ông anh tuấn, nhất thời siết chặt tay làm móp cốc nước cầm trêи tay.
“Úi, làm gì vậy, đổ hết nước ra ngoài rồi kìa?” Vũ Tinh Lan đi bên cạnh ngó sang hỏi.
Thấy cậu không đáp mà chỉ âm trầm nhìn về một phía, y cũng hóng hớt xoay qua nhìn.
Theo tầm nhìn, một dáng dấp thân thuộc xuất hiện, mắt y sáng lên, nhưng chưa được vài giây đã sầm lại lại bởi hành động thân mật của người nọ với người đối diện.
Giản Lê vẫn đang cười nói cùng Thẩm Dạ, không để ý đến bên ngoài cửa kính. Đến tận lúc cánh tay anh bị nắm chặt lấy, anh mới giật mình ngoảnh đầu lại.
“T…Tiểu Dương?!”
“Đi về.” Triệu Dương kéo tay anh, liếc nhìn người ngồi đối diện Giản Lê.
Thẩm Dạ đang không hiểu ra sao, bị liếc đến sửng sốt, hắn nhíu mày, giọng không mấy thân thiện: “Cậu là ai hả?”
Triệu Dương không để ý đến hắn, một mực nhấc tay Giản Lê nâng dậy, anh lúng túng không biết phải làm sao.
Thẩm Dạ thấy vậy càng tức giận, đứng dậy nắm cánh tay còn lại của Giản Lê kéo về phía mình, “Này! Không hiểu phép lịch sự tối thiểu à? Không thấy tôi với cậu ấy đang nói chuyện sao?”
Giản Lê bỗng dưng bị kẹp giữa hai bên, một bên là học trò, một bên là bạn thân, nhất thời há hốc mồm không biết nên khuyên ai.
Hai người kia vẫn đang nhìn chằm chằm nhau với ánh mắt bất thiện, khi chuẩn bị giơ tay đấm nhau đến nơi rồi, một bàn tay đặt nhẹ lên vai Thẩm Dạ. Sẵn cơn tức, hắn học hằn quay đầu lại.
Thế nhưng trước mắt lại là khuôn mặt mà có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên.
Thẩm Dạ mở to mắt, máu trong người hắn như bị rút cạn, lưng lạnh toát, hai chân cố sức gằn xuống mới không phát run.
“Mày…”
“Có vẻ như bạn tôi có chuyện cần nói với người này.” Vũ Tinh Lan nhẹ nghiêng đầu, tay đưa lên vuốt tóc Thẩm Dạ, “Vậy nên giờ anh đi theo tôi được chứ?”
Mặt Thẩm Dạ tái lại, môi run run. Giản Lê thấy vậy liền lo lắng: “Dạ Dạ? Sao vậy? Đây là người quen của cậu à?”
Vũ Tinh Lan chỉ hỏi cho có hình thức, chưa đợi trả lời đã kéo người đi, Thẩm Dạ một bước cũng không dám phản kháng, ngơ ngơ ngác ngác theo chân y đi ra khỏi quán cà phê.
Giản Lê thấy không ổn cho lắm, định đuổi theo sau nhưng lại bị Triệu Dương giữ chặt lại, cậu nói: “Không sao đâu, tên kia biết chừng mực.” Chắc thế.
“…” Giản Lê không biết làm sao, nhưng nghĩ Thẩm Dạ cũng không phải dễ bắt nạt, cậu nhóc kia trông lại hiền lành đáng yêu như vậy, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Anh đành quay qua, bất đắc dĩ hỏi Triệu Dương: “Sao em lại đến đây vậy?”
“Đi ngang qua.” Triệu Dương hờ hững đáp, nhưng dưới đáy mắt mang theo âm u, “Nếu tôi không đến, không biết tiếp theo thầy với hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
“Hơ? Em nói gì thế?” Giản Lê mờ mịt.
Triệu Dương hừ một tiếng.
“Chẳng lẽ…” Giản Lê ngạc nhiên, “…em nghĩ tôi với Dạ Dạ có quan hệ yêu đ…?”
“Thầy còn dám nói?!” Triệu Dương tức tối, “Nhìn nhau đã nhìn, nắm tay đã nắm, lại còn gọi tên thân mật thế kia, sau đó có phải là bữa tối dưới ánh nến, rồi kết thúc bằng đêm lãng mạn trong khách sạn không?!” Cậu càng nói càng tức, xị mặt quay đi không thèm nhìn anh.
“Phụt…” Giản Lê lỡ miệng bật cười, bị lườm một cái liền đổi thành ho khụ khụ, nắm góc áo kéo kéo cậu ra khỏi quán, nãy giờ ồn ào khiến một vài ánh mắt ngó nghiêng sang bên này rồi.
Triệu Dương “miễn cưỡng” bước theo anh, Giản Lê đi đến một góc vắng vẻ ít người qua lại, quay lại nhìn học trò nhà mình vẫn đang dỗi, lòng mềm nhũn vuốt má cậu dỗ dành: “Sao lại tức giận thế? Tôi với Dạ Dạ là bạn nối khố từ nhỏ, thân thiết với nhau là đương nhiên.”
Triệu Dương nhíu chặt mày, không có vẻ gì là yên tâm hơn, thậm chí còn càng thấy nguy cơ khi biết anh với người kia là trúc mã.
Cậu nắm lấy bàn tay trêи má mình, nói: “Thế vẫn không được.”
“Ưm?”
“Không được nắm tay.” Triệu Dương khịt mũi nói, “Của tôi.”
“…”
“Ôm cũng không được, cùng lắm là khoác vai.” Triệu Dương bá đạo đưa ra quy định.
“…”
“Chỉ được nhìn nhau tối đa 5 giây một lần, nhìn đứng đắn, cấm mờ ám. Tên thân mật không được gọi mùi mẫn ra tình cảm!” Liên tục nghĩ ra luật mới.
“…”
Giản Lê bị thính đến ngu người rồi.
Anh ngẩn người đợi cậu xổ xong một tràng, thấy cậu hơi gật gù như hài lòng với bộ quy định mới vừa nghĩ ra, một lúc sau, anh mới dùng cả hai tay áp lên má cậu, nhẹ giọng: “…Tiểu Dương, em có biết như thế nghĩa là gì không?”
“Tôi không cần biết!” Triệu Dương tưởng anh muốn chống đối, liền vô lại đáp, “Chỉ biết thầy đã lăn đến giường tôi thì thầy là người của tôi, cái gì cũng là của tôi, rõ chưa!”
“Tiểu Dương à…” Giản Lê thật là vô phương đối đáp với cậu.
“Đừng có gọi! Tôi không rút lại lời nói đâu!”
“Được được…đừng giận mà.” Cuối cùng vẫn là Giản Lê chịu thua, anh cười hì hì véo hai má Triệu Dương, “Đừng xị mặt nữa, cười lên mới đẹp trai, cười một cái xem nào.”
Triệu-18 tuổi-24 cm-bị đối xử như trẻ lên ba-Dương: “…”
Một lúc sau, thấy hai cái tay kia vẫn không có ý định dừng việc bóp má mình, Triệu ba tuổi đánh bốp một cái lên mu bàn tay anh.
Cậu hừ một tiếng, rõ ràng được vuốt lông nhưng vẫn ra vẻ khó chịu, liếc mắt nhìn Giản Lê: “Thầy cũng biết mặc thứ khác ngoài áo sơ mi cơ à?”
“…Ơ? Áo sơ mi nghiêm túc như vậy, không phải rất phù hợp với việc dạy học à? Em không thích sao?”
Triệu Dương cười cười, “Phải, đặc biệt phù hợp, mặc bộ đồ cấm ɖu͙ƈ nghiêm túc bị tôi chịch đến quên trời quên đất, nhìn rất được, tôi dĩ nhiên là thích.”
“Em…” Bao nhiêu lần rồi nhưng Giản Lê vẫn không theo nổi cách bẻ lái điêu luyện của Triệu Dương. Anh tỏ vẻ đúng là không thể giao tiếp, vành tai nóng rực bĩu môi quay đi chỗ khác.
Triệu Dương trêu được liền thoả mãn, nghĩ nghĩ một lúc, nói: “Hôm nay không có tiết học hửm?”
“…Ừm.”
“Muốn đi chơi không?”
“Đi…hả?” Giản Lê quay đầu nhìn Triệu Dương.
“Đi thôi.” Triệu Dương nhìn anh, cười.
—————————-
Đi hẹn hò~~~~!(≧∇≦)
Long time no see, không biết có ai còn nhớ mình hong~
Á thi xong mất quan niệm thời gian luôn, up chương một tiếng mới nhớ ra hôm nay giao thừa mà fix lại, chúc mừng năm mới cả nhàaa(*≧∀≦*)
—————————-
Mấy ngày nay trong lúc bí ý tưởng mình lại nảy ra một ý tưởng truyện khác =))))) Dưới đây là chiếc văn án mình viết trong cơn sảng, thử up lên xin chút dân ý:
(*)MB: Money boy (trai ngành)